Tôi đang ở xa Hà Nội vào những ngày Hà Nội bắt đầu bớt nắng và đã thấy lác đác lá rơi... Lá rơi, dấu hiệu một mùa thu. Lá rơi, cái khoảnh khắc nhớ nhung và nuối tiếc. Mùa thu chợt tràn về trong tôi bằng nỗi ám ảnh lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu...
Bài hát Đâu phải bởi mùa thu được nhạc sĩ Phú Quang viết từ năm 1976, phổ thơ của nữ sĩ Giáng Vân. Thực ra, bài thơ mang một tâm trạng khác, chứ không phải "phân biện" về những lỗi lầm không thể thuộc về ai như trong bài hát. Nhạc sĩ Phú Quang đã từng tâm sự: “Tôi mượn những câu chữ lóng lánh của Giáng Vân để viết. Lúc đầu tôi không biết nói thế nào, chỉ sợ tác giả thơ sẽ giận. May mắn, Giáng Vân đồng tình một cách thích thú!”
Em ru gì lời ru cho đá núi, Đá núi tật nguyền, vết sẹo thời gian, Em ru gì lời ru cho biển khơi, Biển khơi có bao giờ ngừng lặng
Những lời ru tha thiết ấy được ru trên môi bao người từ thập niên trước đến thập niên này, và đến hôm nay vẫn còn cảm xúc mới nguyên trong tôi. Có điều gì như xót xa, có điều gì như cam chịu, phải chăng là một sự tự vấn, tự hỏi, tự trả lời?
Em ru gì cho anh, một đời đam mê, một đời giông tố, Em ru gì cho ta qua bao ngày phôi pha...
Cứ thế, người yêu nói với người yêu, mà như gọi vào thăm thẳm lòng mình. “Em ru gì... Em ru gì...” tưởng như trách móc đấy, nhưng không, đó là những lời thì thầm đầy sẻ chia. Mọi điều rồi sẽ qua đi, trước cái với tay bất lưc níu lại. Ngày tháng trôi đi, dòng sông trôi đi, đam mê trôi đi, giông tố trôi đi, ngộ nhận cũng trôi đi... Sự đổ vỡ vô tội, cuộc chia tay không ai có lỗi.
Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng
Bài hát chuyển sang một bến bờ khác, nuối tiếc ngỡ ngàng. Với tôi, đây là ấn tượng khó quên nhất trong bài hát. Ai vừa hát lên cao sao đột nhiên im lặng? Câu hát trắc ẩn đó không "tắt nửa chừng" mà dâng oà lên trong lòng người nghe một niềm yêu, một nỗi nhớ. Câu hát yếu đuối và mong manh như trái tim con người. Bây giờ chỉ còn kỷ niệm cháy lao xao trong ngọn nến tâm linh
Thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt, Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu
Tiếng lá rơi hay tiếng em ru? Tiếng lá rơi nhiều như trút hay tiếng ngày xưa vọng về? Có thể em đang hát cũng có thể anh đang khóc hay ngược lại... Nhưng đừng đổ tội cho ai cả, đừng trách ai cả. Ai không lỡ lầm, mà lỡ lầm là lẽ đương nhiên của đời người, vì thế lỡ lầm không thuộc về ai. Cũng như “lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu”.
Bài hát dắt người nghe vào một không gian mùa thu mênh mang, mênh mang đam mê, mênh mang giông tố.
Em ru gì, lời ru bao tiếc nuối, Tiếc nuối một đời ước vọng tàn phai
Thế thôi, quẩn quanh trong lòng mình một chút để được trở về với chính mình, để thấy mình đang mất mát, để thấy mình đang hạnh phúc... Hãy hát đi, hát với Giáng Vân, hát với Phú Quang, hát cho những mùa thu đã đến và đã đi qua cuộc đời mình.
Em ru gì lời ru cho anh, Một đời đam mê một đời giông tố, Em ru gì cho ta khi bao ngày phôi pha, Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng, Thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt, Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu.
Ngọc Dung - Giaidieu.Net
ĐÂU PHẢI BỞI MÙA THU
Nhạc: Phú Quang - Thơ: Giáng Vân
Em ru gì, lời ru cho đá núi Ðá núi tật nguyền vết sẹo thời gian Em ru gì, lời ru cho biển khơi Biển khơi biết bao giờ ngừng lặng
Em ru gì, lời ru cho anh Một đời đam mê, một đời giông tố Em ru gì cho ta khi bao ngày phôi pha Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng Thôi đừng hát ru Thôi đừng ray rức Lá trút rơi nhiều dâu phải bởi muà thu
Em ru gì, lời ru bao tiếc nuối Tiếc nuối một đời ước vọng tàn phai Em ru gì, lời ru cho ngày mai Thời gian có bao giờ trở lại
Em ru gì, lời ru cho anh Một đời đam mê, một đời giông tố Em ru gì cho ta khi bao ngày phôi pha Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng Thôi đừng hát ru ,thôi đừng ray rức Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi muà thu
|
|