Nhạc: Phạm Minh Tuấn - Thơ: Tạ Hữu Yên
Đất nước tôi thon thả giọt đàn bầu, nghe dịu nỗi đau của mẹ, ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ, các anh không về mình mẹ lặng im..
Đất nước tôi, đất nước tôi, đất nước tôi ! Từ thuở còn nằm nôi, sáng chắn bão giông, chiều ngăn nắng lửa, lao xao trưa hè một giọng ca dao, lao xao trưa hè một giọng ca dao.
Xin hát về người đất nước ơi ! Xin hát về mẹ Tổ Quốc ơi, suốt đời lam lũ.. Thương lũy tre làng bãi dâu bến nước, yêu trọn tình đời muối mặn gừng cay..
Xin hát về người đất nước ơi ! Xin hát về mẹ Tổ quốc ơi, mấy mùa không ngủ, ngăn bước quân thù phía Nam phía Bắc vai mẹ lại gầy gánh gạo nuôi con.
Đất nước tôi thon thả giọt đàn bầu, nghe dịu nỗi đau của mẹ ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ, các anh không về mình mẹ lặng im..
Đất nước tôi, đất nước tôi, đất nước tôi! Từ thuở còn nằm nôi, sáng chắn bão giông, chiều ngăn nắng lửa, lao xao trưa hè một giọng ca dao, lao xao trưa hè một giọng ca dao...
Xin hát về người đất nước ơi! Xin hát về mẹ Tổ Quốc ơi, tảo tần chung thủy, như những câu hò lắng trong tiếng sáo, đêm lại dặt dìu tiếng mẹ ru con. Xin hát về người đất nước ơi! Xin hát về mẹ Tổ Quốc ơi.. vẫn còn gian khổ, hạt thóc chia đều dẫu no dẫu đói, ta vẫn vẹn tình đắng ngọt cùng vui..
Đất nước tôi, đất nước tôi, đất nước tôi ! Sáng ngời muôn thuở khi trăng đã vào cửa sổ đòi thơ...
|
|