Sinh năm 1967, chàng trai Hà Nội này bước chân vào con đường âm nhạc từ việc học đàn, song khẳng định tên tuổi ở nghiệp sáng tác. Đam mê sáng tác và coi âm nhạc là cuộc chơi suốt đời mình, nhưng Ngọc Châu là người kỹ tính đưa tác phẩm ra công chúng. Việc cân nhắc kỹ chất lượng ca khúc, chẳng hạn xem cảm xúc đã chín muồi, ca từ đã hoàn chỉnh chưa… khiến hơn chục năm nay, số lượng bài của anh được khán giả biết đến chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thậm chí, anh còn làm "phép thử" với các sáng tác của mình: Sau khi viết một thời gian, "để quên" rồi nghe lại thấy "ổn ổn" mới đưa ra công chúng. Anh quan niệm: "Có những bài hát, nếu đưa ra không có ích gì với mọi người, thì cứ giữ lại của riêng mình".
Gặp người chưa quen, Ngọc Châu trò chuyện khá chậm rãi, cởi mở và hay cười. Vẫn quán ngoài trời đối diện với khách sạn Hà Nội, nơi anh thường lui tới hồi sinh viên, nơi tạo cho anh nhiều cảm hứng sáng tác, ca sĩ Thanh Lam "đặt hàng" anh ca khúc Chiều Xuân cũng tại đây…
Anh không quên nhắc đến một kỷ niệm với báo chí: Tình cờ đọc một bài báo có tựa đề: Đến năm 2000, Trái đất sẽ nổ tung?, anh nảy sinh ý tưởng cho ca khúc mang nhiều tính triết lý: Nếu điều đó xảy ra.
Nhân thể, hỏi Ngọc Châu: "Bao giờ điều đó xảy ra?", anh cười: "Dự định hẳn nhiên thì không chỉ bây giờ mà hình như từ rất lâu rồi. Còn tính toán thì… chưa bao giờ cả". Cao hứng, anh thổ lộ: "Có cô gái trẻ quá "tấn công", trẻ đến mức… mình không dám trẻ như thế. Tôi chưa bao giờ hình dung người bạn đời bằng những gạch đầu dòng, rằng cô ấy phải thế này, rằng cô ấy phải thế kia. Mình thích thì mình đến với họ, và ngược lại. Thế thôi!
Anh nói về đôi kính cận 5 diop: "Đeo nó từ lúc 14-15 tuổi. Một bên không phân biệt được xa gần, còn bên kia càng nhìn gần càng tốt. Mình nhìn cô nào cũng bằng hai con mắt ấy, nhưng mấy chục năm rồi vẫn … "mơ về nơi xa lắm".
Phải khẳng định rằng trong âm nhạc, Ngọc Châu thành công ở khá nhiều khía cạnh từ sáng tác, hoà âm phối khí, biểu diễn thanh nhạc và cả công nghệ thu âm.
Tham khảo: DanOng.com